Sẽ có những lúc em nhận ra cần phải chấp nhận cúi mình, hoặc là chủ động sửa sai, chỉ để cả hai cùng nhìn thấy nhau, không đứng chênh vênh trên vai nhau mà phẫn nộ.
Tình yêu đơn thuần là một dạng đánh lừa cảm xúc của đối phương và của chính bản thân mình. Có những lúc em thấy cuộc sống này đâu đâu cũng ngập tràn hình ảnh người mà em thương, rồi đâu đâu cũng có những hứa hẹn cao vời, sẽ có những khoảng tương lai xa tít tắp được tay nắm tay cùng người ấy đi đến cùng trời cuối đất. Nhưng tính ra, để đạt được điều đó em cần vượt qua những ngưỡng của tình yêu, mà yêu chỉ là ngưỡng thấp nhất thôi em!
Thế mới nói, chỉ yêu thôi, với một người, chưa bao giờ là đủ!
Sẽ có những lúc em nhận ra cảm xúc của những ngày đầu tiên bay biến mất. Và đôi khi nhìn một người đến cũ cả nhau ra. Cảm xúc hóa cũ, yêu thương hóa nhạt nhòa. Lúc bấy giờ, nếu không cùng nhau khéo léo níu chặt tay nhau, e rằng em và người em thương cũng sẽ tiễn biệt nhau ở một chặng nào đó của chia li hay đổ vỡ. Cái kết tuy buồn nhưng lại thực tế hơn nhiều lần, em ạ!
Sẽ có những lúc em nhận ra cần phải chấp nhận cúi mình, hoặc là chủ động sửa sai, chỉ để cả hai cùng nhìn thấy nhau, không đứng chênh vênh trên vai nhau mà phẫn nộ. Tình yêu lúc bấy giờ, là cao thượng, là khoan dung. Người chịu nói lời xin lỗi chưa hẳn đã là kẻ sai nhưng chắc chắn sẽ là người thắng cuộc, trong chính chuyện tình cảm của mình, giữ cho những vết nứt không loan rộng hơn, biết không em?
Sưu tầm - Internet