Em biết, làm gì có chuyện anh không hiểu được lòng em, chỉ là anh thản nhiên phủ nhận. Vậy nên, em biết mình đã lỡ yêu người không thể yêu được rồi. Em buông, vì tình yêu không phải chuyện của một người.
Sẽ thật sự nuối tiếc nếu một ngày nào đó trong cuộc đời ta gặp được một người và cảm thấy người đó thật đặc biệt với mình, thế nhưng ta biết đến cuối cùng ta vẫn phải dừng lại. Tình yêu muôn đời luôn là một điều khó nắm bắt khiến con người ta đau khổ. Nhà thơ Xuân Diệu từng có những câu thơ rất hay về thứ tình cảm ấy:
“Người ta khổ vì thương không phải cách,
Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người.
Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi,
Người ta khổ vì xin không phải chỗ”.
Kỳ thực, những đau khổ trong tình yêu chẳng qua cũng chỉ vì bạn đã gặp một người không đúng thời điểm, khiến cho hai người không thể ở bên nhau. Đó là khi bạn yêu một người, nhưng biết rõ rằng người ấy sẽ mãi mãi không thuộc về mình. Yêu, nhưng bị gia đình ngăn cấm. Yêu, nhưng ở xa nhau và vì hoàn cảnh chẳng thể về gần. Yêu, nhưng người kia lại có những mối ràng buộc khác (đã có gia đình, có con riêng…). Và yêu, nhưng người lại chẳng yêu ta…
Một nhà văn trẻ đã từng nói: “Yêu một người – là ban cho người đó quyền năng làm mình đau/ Nhớ một người – là tự tước đi của mình niềm vui không ràng buộc”. Đúng thế, cái cảm giác đem trái tim mình giao phó cho người khác, bất cần biết đúng sai được mất. Tim thành kẻ phản chủ, đập loạn nhịp. Rồi cuối cùng chính ta lại giăng ra bao nhiêu điều phũ phàng chỉ để khống chế tim mình: "Thôi đừng yêu!". Thật, giống như là tự tát vào mặt mình mà vẫn nhe răng ra cười lớn.
Yêu người mà mình biết họ mãi mãi không thể thuộc về mình là một kiểu tham gia vào ván cược xuẩn ngốc nhất của đời. Thế nhưng dường như con tim luôn cố chấp, dù biết rõ mười mươi câu trả lời mà vẫn có le lói hi vọng. Đem tất thảy tình yêu và xúc cảm đặt vào đối phương, dõi theo họ, nơm nớp lo sợ, lo âu. Để rồi cuối cùng, khi nhận lại những đau khổ, những phũ phàng người ta mới nhận ra mình đã mất hẳn, mất trắng, mất một cách triệt để vốn liếng cảm xúc yêu thương.
"Người ta khổ vì cố chen ngõ chật,
Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào.
Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao,
Không muốn chữa, không muốn lành thú độc."
Sự thật chẳng ai muốn lựa chọn yêu một người mà mình biết trước sẽ chẳng có kết quả gì, nhưng vì sao con người vẫn bất chấp tất cả để trao đi tình yêu? Là bởi giữa những người xa lạ va chạm vào cuộc sống của mình, họ là riêng, là đặc biệt, cũng là duy nhất nữa. Là duy nhất khiến bạn có thể bật cười, bật khóc ngon lành. Là bởi giữa những chấm cảm xúc nhạt nhòa, những cảm xúc về họ là sắc nét, là rõ ràng. Dù rốt cuộc, đến cuối cùng bạn vẫn chỉ là kẻ đứng ngoài lề tình yêu một cách đáng thương như thế.
Vì vậy…
Nếu bạn yêu một người chẳng thể yêu, hãy trân trọng từng giây từng phút khi hai người còn ở bên nhau, trân trọng mỗi câu nói của nhau, mỗi nụ cười của nhau. Bởi đó có thể là những mảng kí ức đẹp nhất mà bạn có được, để mỗi lần nghĩ về bạn sẽ mỉm cười hạnh phúc thay vì hối hận đau khổ.
Nếu bạn yêu một người không thể yêu, hãy luôn luôn để nụ cười hiện hữu trên môi, có như vậy người bạn yêu cũng sẽ mỉm cười với bạn. Bởi nhìn thấy người mình yêu hạnh phúc cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của bản thân.
Nếu bạn yêu một người không thể yêu, hãy quan tâm nhiều hơn đến bản thân mình, để mình ngày càng hoàn thiện hơn, chỉ những người biết tự yêu bản thân thì mới có được tình yêu của người khác. Có ai không muốn nhìn thấy cái đẹp, dù đó là vẻ đẹp bề ngoài hay vẻ đẹp của tri thức, của tâm hồn.
Nếu bạn yêu một người không thể yêu, hãy cố gắng hết sức để giúp đỡ người ấy, lắng nghe âm thanh từ con tim người ấy, cùng người ấy chia sẻ ưu phiền; bạn cũng đừng đặt hi vọng quá nhiều, thực ra thế giới này rất công bằng. Cái gì là của bạn thì người khác có muốn cướp cũng không cướp nổi. Những gì không thuộc về mình, dù có dùng mọi thủ đoạn để cướp về, nó cũng không bao giờ nguyên vẹn.
Nếu bạn yêu một người không thể yêu, thì khi buông tay đừng bao giờ rơi lệ. Bạn đã bao giờ có được đâu mà phải than vãn rằng mình mất tất cả. Nước mắt chỉ dành cho những người thất tình, bạn không thất tình nên đừng bao giờ khóc.
Nếu bạn yêu một người không thể yêu, thì cũng đừng bao giờ thấy xấu hổ vì mình không được yêu lại. Ngược lại, bạn càng phải tự hào vì mình đã dũng cảm theo đuổi những gì mình muốn. Bởi đáng thương nhất không phải những người yêu mà không được đáp trả; kẻ đáng thương hơn là những người không dám theo đuổi tình yêu của mình.
Có những người dù bạn có yêu họ bao nhiêu thì họ cũng sẽ không bao giờ thuộc về bạn, có những việc dù bạn nỗ lực bao nhiêu cũng không bao giờ thay đổi được chúng. Cuộc đời có vô vàn những điều hối tiếc, nhưng chúng ta chẳng có cách nào để quay lại thay đổi. Tuy nhiên, chỉ cần trong giây phút đó bạn cố gắng hết mình, cho dù không thể đạt được thì sau này bạn cũng sẽ không bao giờ cảm thấy hối tiếc vì mình đã không làm.
Nếu mệt rồi, đau rồi, bạn sẽ tự khắc học được cách buông tay…
Sưu tầm - Internet